Nhìn người ta thành đạt, sống tràn đầy năng lượng, bất chợt bạn quay đầu nhìn mình, căn phòng bừa bộn cùng với tương lai mờ mịt. Một năm của bạn, chẳng qua chỉ là sống một ngày, rồi cứ thế lặp lại 365 lần nữa.
Nhà thơ Bồ Đào Nha Fernando Pessoa từng nói: "Sự khác biệt giữa người với người nằm ở việc bạn thực sự sống một vạn ngày, hay bạn chỉ sống một ngày rồi lặp lại một vạn lần."
Hồi nhỏ, chúng ta lúc nào cũng thấy thời gian trôi chậm quá, mong mãi không thấy lớn. Nhưng trưởng thành rồi lại thấy, thời gian đi nhanh như gió thoảng. Thoắt một cái, còn chưa kịp định thần thì một năm đã trôi qua.
Tôi từng hỏi bạn tôi tại sao lại như thế, anh ấy đáp: "Em không nhận ra à? Lúc nhỏ, em liên tục được học và tiếp xúc với những điều mới mẻ, mỗi ngày đều phát hiện ra những thứ mới vượt qua tầm hiểu biết của em, nên em có thể cảm nhận được thời gian. Còn bây giờ, mỗi ngày sống của đa số mọi người đều như nhau, nhàm chán đến mức khiến họ quên đi khái niệm về thời gian."
Tôi không rõ nói thế là đúng hay sai, bạn đã từng trải qua chuyện như vậy chưa? Khi bạn nghiêm túc làm một việc gì đó, bạn có thể cảm nhận được thời gian đang trôi đi. Nhưng khi bạn sống mơ màng qua ngày, bất chợt quay đầu nhìn lại, mới phát hiện, bạn chưa làm được gì cả, mà thời gian đã trôi qua rồi.
Tôi từng đọc được một câu này trên Facebook: "Điều phiền muộn nhất trên đời là bạn không biết bạn đang phiền cái gì, vô duyên vô cớ bị những cảm xúc tiêu cực bủa vây."
Câu nói này được chia sẻ rất nhiều, hóa ra trên đời lại có nhiều người hay buồn lo vô cớ đến thế. Nhưng thật ra, có không ít người trong số đó không phải không biết điều gì đang khiến họ phiền muộn, mà chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi. Họ không muốn cố gắng thay đổi cuộc sống hiện tại, đồng thời cũng lại chẳng bằng lòng với nó.
Ngày lại ngày, sáng đi làm, chiều về nhà, cuộc sống phổ thông đơn điệu lặp đi lặp lại. Công việc cũng chẳng khiến bạn thấy hứng thú hơn bao nhiêu. Lúc nào bạn cũng miễn cưỡng hoàn thành nó, rồi đeo luôn nỗi mệt mỏi của công việc lên gương mặt chán chường, một mình lái xe về nhà. Rõ ràng công việc chẳng mấy nặng nhọc, nhưng sự chán chường từ trong thâm tâm đã rút kiệt sức lực của bạn, về đến nhà là đổ ngay ra giường.
Bạn hay ngưỡng mộ cuộc sống của người khác, rồi quay đầu lại nhìn mình, căn phòng bừa bộn cùng với tương lai mờ mịt. Một năm của bạn, chẳng qua chỉ là sống một ngày, rồi cứ thế lặp lại 365 lần nữa.
Tôi tin rằng cũng có rất nhiều người nghĩ đến việc thay đổi và cố gắng, nhưng hiện thực lại thế này: bạn liệt ra một danh sách dài những việc cần làm, quyết tâm một tháng phải đọc năm quyển sách, nhưng mở quyển đầu tiên ra, đọc được một, hai trang đã mơ mơ màng màng.
Bạn dành hẳn một ngày để xây dựng kế hoạch sống hoàn hảo cho cả tuần, cả tháng, cả năm. Nhưng rồi chẳng thực hiện được ngày nào.
Bạn muốn làm rất nhiều việc, muốn thay đổi rất nhiều, nhưng chẳng làm được gì. Cuối cùng đâu lại vào đó, lại là bạn của hôm qua và hôm kia và nhiều hôm khác: nằm trên giường, cầm điện thoại, lướt web, lên Facebook, đọc truyện hoặc chơi game.
Thậm chí, có lúc bạn chán đến mức chẳng biết cầm điện thoại để làm gì, nhấn vào một phần mềm rồi lại thoát ra, rồi lại tiếp tục nhấn vào…như một cỗ máy vô hồn.
---
Chấp nhận hiện thực? Tôi biết bạn không muốn. Vậy thì bạn thật sự phải ép buộc bản thân một chút. Dần dần, bạn sẽ học được rất nhiều.
Giống như khi đến một ngã rẽ nào đó, bạn sẽ phải học cách tạm biệt một số người; cũng giống như việc bạn biết rõ, rất nhiều cái tên trong danh bạ dần dần sẽ không bao giờ còn sáng, bạn cũng nên học cách vẫy chào chính mình của ngày hôm qua đi thôi.
Hèn nhát cũng thế, lười biếng cũng thế, hãy vĩnh biệt chúng đi, vĩnh biệt cả những tính hay trì hoãn, những thói hay dây dưa. Con đường sau này, dù có khó khăn gập ghềnh, có xa xôi bất tận, tôi vẫn tin rằng bạn sẽ đi được rất xa.
Chớp mắt một cái, năm 2018 đã qua được gần nửa. Nửa năm còn lại, bạn hãy cố gắng hoàn thành cho hết những kế hoạch từng "đứt gánh giữa đường". Hãy nhớ thời gian không bao giờ chờ đợi, bạn phải học cách trưởng thành thôi.
Nguồn : Sandy
Cafebiz