Điều thú vị nhất tạo nên cuộc sống chính là chúng ta không thể đoán trước được tương lai vì thế ta không thể khẳng định được rằng sự chờ đợi này của ta là vô ích hay là một phép màu. Nhưng có một điều tôi muốn nói, đó là… sống là biết chậm, biết chờ nhưng phải biết chạy!
Sống là phải biết chờ đợi.
Có ai đó luôn cho rằng cuộc sống không có chỗ cho sự chờ đợi, chờ đợi không phải là một giải pháp, mà có khi nó chỉ làm người ta đau khổ hơn…
Nhưng cũng có ý kiến cho rằng Tôi biết có thể sự chờ đợi của tôi là vô vọng nhưng Tôi vẫn cứ chờ. Bởi ở khía cạnh nào đó, nếu có niềm tin thì sự chờ đợi cũng đồng nghĩa với hy vọng.
Bạn nghĩ sao về điều này?
Cuộc sống là biết… chờ đợi
- Cuộc sống này vẫn luôn vội vã và tấp nập, tại sao cuộc sống lại hối hả đến vậy? Đơn giản, bởi vì chính chúng ta vội vã và tấp nập, bạn và tôi cùng tất cả chúng ta chính là cuộc sống.
Ai cũng bảo: “Sống là không chờ đợi”! Nhưng có thật chúng ta sống mà không chờ đợi được ư? Tôi từng đọc ở một cuốn sách nào đó trong lúc lật thoáng qua: Không chờ đợi không phải là người!
Hàng trăm ngàn học sinh đi thi, họ chờ đợi suốt 12 năm hoặc còn hơn thế để cho 2 ngày gay go và đầylo lắng. Cha mẹ lo lắng chờ đợi con cái cũng suốt 12 năm hoặc còn hơn thế. Đi thi thì kẹt xe, đi về thì tắc đường, phải đi chầm chậm, phải kiên nhẫn nhích dần từng cm, phải chờ đợi để không xảy ra điều đáng tiếc, không xảy ra điều gì với con cái và người xung quanh.Chờ đợi là lo lắng cho bản thân và cho những người xung quanh.
Trong cuộc sống gia đình, có lúc Cha mẹ nóng nảy, thậm chí đánh mắng con. Thay vì con bỏ đi thì con ngồi lại im lặng chờ đợi cho cơn giận đi qua, ngồi lại bên cha nói chuyện. Ngược lại, con cái nói lời không phải trong lúc nóng giận không kiềm chế được mình, cha mẹ chờ cho con dịu đi, ngồi lại bên con. Chờ đợi là tôn trọng lẫn nhau!
Những người yêu nhau, cách xa nhau cả chiều dài đất nước, cách xa cả hai cuộc chiến tranh. Những người phụ nữ ở nhà tần tảo nuôi con, chờ ngày đất nước hòa bình, chờ ngày người thân yêu trở về.
Chờ đợi là hy sinh, là tình yêu.
Chồng đi dưới những ánh đèn màu, những tiếng nhạc lôi kéo. Vợ ở nhà chờ đợi chồng quay trở về với mình và với con cái. Dù là phải chờ đợi trong từng phút giây xót xa, giận hờn, ghen tuông. Nếu không yêu thì sao lại phải chờ? Chờ đợi là tin cậy, dù đau xót!
“Em đi bằng nhịp điệu 1.2,3,4,5 Anh đi bằng nhịp điệu 6,7,8,9,10”… Em còn bé bỏng lắm, khờ dại lắm, chưa lớn, chưa bước nhanh bằng anh. Anh không chờ thì làm sao em có thể theo kịp anh. Chờ đợi là yêu người và yêu mình. Sao lại bảo sống là không chờ đợi!
“ …Như hoa từng đợi nắng, như gió tìm phi lao, như trời cao mong mây trắng…” như em từng đợi anh như thế, tình yêu đôi khi là sự chờ đợi, chờ đợi là yêu thương, là tình yêu. Nếu không có chờ đợi, tình yêu chẳng thể nào trọn vẹn.
Những mầm cây non nớt, được đất mẹ ấp ủ từng ngày, không giục giã. Mầm non dần lớn lên, gió cũng chờ từng ngày, sương cũng chờ từng đêm. Chờ đợi là yêu thương, là cưu mang sự sống !!!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét